Mất việc làm
Lãnh đạo xã gọi điện lên báo yêu cầu người dân ra tòa soạn báo tiên phong để đối chất. Chị lại nghiến răng rắc vôi bột vào vết cắt. Tuốt tuột xa lánh. Chị phải đi cầm đồ lấy ít tiền mua thuốc và cho con đóng học phí. Ngọn dao nung đỏ cứ nghiến vào bàn tay gầy của người nữ giới ấy. Nhưng liền sau đó. Báo Tiền Phong vốn có rất nhiều độc giả ở Nghệ An. Chị ngất đi.Vu cáo chị đạo văn. Nhưng điều chị Sáng vui nhất là chị đã được thân oan. Chị lại viết tiếp. Họ gửi tiền giúp chị mua thuốc chữa bệnh. Chị bỏ con vào một đầu gồng gánh. Và sau đó được dựng thành phim. Chị không ngờ sau đó những trang viết của mình lại được in thành cuốn tiểu thuyết mang tên “Tình yêu thầm lặng”.
Chị bán cố đến tối. Điếm nhục. Tôi biết họ sẽ không lên. Được truyền cảm hứng. Phải đi viện. Người đàn bà bán ốc luộc viết tiểu thuyết ở thị thành Vinh.
Một vài tờ báo đã đăng bài đơn cáo giác của một người Phụ nữ mà không xác minh.
Người ta hành hung cả bà già. Vẫn mãi trong tôi là cảm giác buồn day dứt và thỉnh thoảng bất lực khi những bài báo của mình đấu tranh cho các phận đời hàm oan xấu số mà chưa có kết thúc có hậu. Với ý thức lao động không biết mỏi mệt. Tới báo tiên phong chờ đợi lãnh đạo xã này đến đối chất.
Tôi cũng không nhớ mình đã đăng bao lăm bài về “phe nước mắt” trên báo Tiền Phong. Và lúc bàn tay lìa khỏi cánh tay. Quan xã nơi chị ở tìm cách san lấp đất nông nghiệp để bán.
Một cách tự nhiên tôi nối tiếp cái dòng chảy truyền thống ấy. Anh mất dần sức khỏe. Đi gặp và viết nhiều về những cuộc thế bất hạnh… Chuyện về số kỳ lạ của người phụ nữ Khi tôi về thái hoà gặp chị Nguyễn Thị Hằng. Thế cuộc của chị trước đây còn hơn cả ác mộng. Không muốn “dây” vào việc viết nữa. Trong đó có cả những văn nghệ sĩ nức danh từ Hà Nội về.
Đúng hơn là không dám lên. Người nông dân quê ở Phú Thọ đã hiến tặng một quả thận mình để cứu người ngoài. Nhiều độc giả đã viết thư gọi điện chia sẻ với chị. Đã làm minh bạch “nghi án” đạo văn của người đàn bà bán ốc luộc viết tiểu thuyết. Nhìn chị và bà con nhẫn nại chờ đợi ở tòa soạn. Chị đành chọn một cách rùng rợn như thời trung thế kỉ: nung đỏ dao tự chặt đứt tay mình.
Những thông tin về chị đạo văn tưởng như đã đánh gục người đàn bà này. Dân phản đối. Chị Hằng cùng 4 nông dân bắt xe lên Hà Nội. Chị mới kể cho tôi nghe về cuộc thế như tiểu thuyết của mình.
Khi Tiền Phong đăng bài: “Chuyện cổ tích về số mệnh kỳ lạ của một người phụ nữ”. Người trong làng xã đã biết sự thực về cuộc thế chị. Lấy tiền chuộc con. Báo Tiền Phong đã làm thay đổi thế cuộc tôi. Thuyết phục mãi
Chị liều gửi bản thảo cho NXB Thanh niên. Nếu không có bài báo đăng trên tiên phong có nhẽ tôi đã chết trong tủi nhục. Để san sẻ. Chị Hằng đã viết nên một câu chuyện cổ tích khi nuôi dạy con học Đại học và mở doanh nghiệp riêng làm ăn phát đạt. Cả xã. Khi bài báo “Đoạn kết buồn của người phụ nữ bán ốc luộc viết tiểu thuyết” đăng trên tiên phong. Người chồng bỏ chị ra đi khi hai đứa con còn rất nhỏ.
Chị Hằng bị xua đuổi ngay trong ngôi làng của mình. Với bàn tay cụt của mình. Bài viết trên báo tiên phong đã làm thay đổi thế cuộc chị Nguyễn Thị Sáng. Chị vứt bút. Sau bài báo. Một mình người nữ giới gầy yếu với căn lều rách nát dựng trên hố bom ở đô thị Vinh. Sáng sớm. Như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân. Lợp lại ngôi nhà dột nát. Thì người đánh máy (vốn là cán bộ về hưu) đọc thấy hay quá mới khuyên chị nên gửi bản thảo này cho NXB.
Không thuốc tê. Đó là cử nhân sử học Nguyễn Hồng Lĩnh bỗng viết đơn xin vào tù vì không xin được việc làm. Bán hết hàng thì về chợ quê mình. Có lúc hàng chưa bán hết. Nhưng chị không biết làm thế nào để chữa bởi không nơi nào dám mở cửa cho Hằng “hủi”. Từ chối không giải đáp phỏng vấn. Lại băm bèo cho lợn. Hằng “hủi” không còn là Hằng “hủi” nữa. Nhà hết tiền.
Tránh xa “con hủi”. Tâm can với tôi: “Báo Tiền Phong đã làm đổi thay cuộc đời tôi. Một mình.
Nhưng những bài báo mà nhờ đó đổi thay được cuộc đời nhân vật thì không bao giờ quên. Chị Nguyễn Thị Hằng kể với độc giả TP về thế cục như cổ tích của mình. Chỉ còn chiếc xe đạp. Có hàng trăm comment của bạn đọc- cốt là bạn đọc trẻ - thông tõ sự xúc động và khâm phục đối với một người đàn bà đã vượt lên số mệnh. Chị bị nhìn như kẻ cắp.
Chị cắm con cho một hàng rau để mua chịu hai gánh rau gánh sang chợ huyện khác để bán. Những ngón tay của chị cứ lở loét dần ra. Chị đã là nhân vật chính trong bộ phim tài liệu lừng danh: “Chuyện tử tế” của đạo diễn Trần Văn Thủy. Người bán ốc luộc được thân oan Tôi đã bị chị Nguyễn Thị Sáng. Họ đã tìm đến chị để xin lỗi.
Đó là anh Nguyễn Quốc Tuấn. Một ngày chị đưa cuốn nhật ký đi đánh máy lại. Tôi cầm bản thảo cuốn “Tình yêu thầm lặng” tập 2 của chị giới thiệu tới NXB đàn bà.
Hay đơn giản chỉ để hối cải. Hai mẹ con ôm nhau khóc. Từ chỗ được ngợi ca. Chị Hằng viết đơn tố cáo lên báo Tiền Phong.
Chị bán hàng ở chợ nhưng đương nhiên chẳng ai dám mua và còn bị nguyền rủa. Sách được NXB nữ giới in ra và ngay sau đó có một nhà sách ở Sài Gòn nhận phân phối độc quyền với số tiền nhuận bút lớn. Một số lãnh đạo xã bị kỷ luật. Chị đã trải lòng vào cuốn nhật ký
Sau khi bài báo đăng. Ra chợ. Những ngón tay lở loét ngày một đau. Báo ra. Nhà phê bình văn chương Ngô Thảo cùng tôi và nhà văn Trung Trung Đỉnh đã về thái hoà để thăm chị với mong muốn viết một kịch bản phim về người đàn bà có cuộc thế như tiểu thuyết này. Không chịu được cảnh trái tai ngứa mắt. Tỉnh dậy. Không tiền. Ngôi nhà nhỏ của chị thường có khách đến thăm.
Vì cho rằng viết sai sự thực. Chị Sáng sốc nặng. Không biết chia sẻ cùng ai. Trong những lúc cùng cực nhất. Nhưng tôi biết có những nỗi đau chẳng bao giờ lên da non được cả. Sức dài vai rộng mà cảm thấy yếu đuối vô ích khi so sánh với Hằng “hủi”. Người làng đồn thổi chị bị hủi. Gánh ra chợ.
Hơn 10 năm làm việc trong dằng dặc một vòng hoa giáp 60 năm của báo Tiền Phong. Ngôi biệt thự của chị đẹp nhất cả làng. Nếu không có bài báo đăng trên Tiền Phong có nhẽ tôi đã chết trong tủi hổ. Tôi cứ nhìn mãi vào bàn tay cụt của chị. Đầu còn lại chị bỏ hòn đá.
Xoay xoả đủ cách kiếm sống. Phùng Nguyên. Đã liền da. Đóng gạch xây nhà. Chị vừa bị “ăn đòn” báo chí. Bài báo đã gây xốn xang dư luận. Trước đó. Chị Sáng khóc. Đợi từ sáng đến trưa vẫn không thấy đâu. Đói khát. Trở về thì thấy thằng con trai 4 tuổi đang một mình vừa nhặt thức ăn thừa ở chợ.
Những trang viết trên tiên phong luôn thấm đẫm nỗi đau nhân thế. Trên Tiền Phong online. Tôi không bao giờ viết tiếp và sống tiếp một cách thường ngày được nữa”. Tôi về tìm hiểu và viết bài: “Quan xã đánh bà già và chuyện ruộng biến thành vườn”.
Tung hô. Bị hủi vào những năm ấy là khủng khiếp. Tôi đi mua cơm hộp mời chị và bà con ăn trưa ngay ở phòng khách tòa soạn. Chị Nguyễn Thị Sáng Chị Sáng được nhiều người biết đến. Không thuốc khử trùng. Rằng cuốn tiểu thuyết “Tình yêu thầm lặng” do NXB Thanh Niên ấn hành không phải chị viết. Sau khi hiến thận. Chồng bỏ đi để lại một đứa con trai còn đỏ hỏn cũng không khủng khiếp bằng nỗi đau bất chợt bị mắc bệnh hủi.
Còn gọi là Hằng “hủi” thì người nữ giới này vẫn còn chưa khô nước mắt. Chăm lo cho con ăn học. Chị đã xây dựng một cơ ngơi giàu có. Nhiều bạn đã khóc và tự vấn mình: vì sao mình còn khỏe.